“…Tình trạng đầu mình giống như nước đang chảy. Nó đang kẹt chỗ này, chỗ kia thì mình phải thông dòng nước bằng nhiều cách khác nhau, có vô lượng cách nhưng mà cách nào thì mình cũng phải biết rằng mình đang sử dụng những cái đó để trả lại cho đầu óc mình thanh thản. Nhưng mình phải biết rằng khi đầu óc mình ở chỗ tốt rồi, không còn dính mắc ở chỗ nó hành hạ mình nữa rồi, mình biết tình trạng xấu nó không hành hạ mình nữa thì sau đó mình chấm dứt pháp đó.
Nếu mình không chấm dứt pháp đó thì nó sẽ lôi mình đến tình huống khác. Cho nên, các pháp mình sử dụng là tạm thời và phải biết dừng vào lúc nào. Khi đầu óc mình được bình an thì pháp đó phải chấm dứt, không được kéo dài. Nếu mình không biết dừng pháp đó thì nó lại chính là nguyên nhân chính tạo ra một sự khủng hoảng khác…”