Ta kể con nghe,
Bà của các con đau khổ lìa đời những giây phút cuối
Ta nhớ ngày Bà biết phải vĩnh biệt người thân
Bà đau đớn nắm chặt tay ta
Không cho rời xa nửa bước
Nhìn những người thân đang xúm lại
Bà dạy rằng:
“Con đừng đưa mẹ về quê
Vì ở đó không có các con, cha và các cháu”
Cơn đau của bịnh ung thư dữ dội
Bà lướt qua để cố giữ được ta
Ta vô cùng đớn đau nhìn Bà ngậm ngùi!
Và sơ ý đã khuyên Bà
Về thăm các Cậu Cô Dì lần cuối!
Bà không bằng lòng và hốt hoảng khóc khôn cùng
Chiều hôm ấy Bà vĩnh biệt mọi người
Như để không còn thấy cảnh về quê cô độc!
Bao năm tháng ta không biết làm sao đền ơn mẹ
Bỗng dưng một ngày ta phát nguyện quy y
Dưới gốc Bồ Đề, ngay Toà Kim Cương
Nơi chư Phật thường thị hiện cứu đời
Nhân duyên này ta đáp đền công ơn cha mẹ, Tổ tiên.
Ngay lúc ấy ta tự biết các đấng sinh thành
Đã hoà trong ánh sáng chư Phật
Không còn lang thang làm ma đói hay quỷ dữ
Ta tự biết rằng đã tròn bổn phận
Trong hoá thân một kiếp con người.
Hình ảnh Bà đau thương trong phút cuối
Đã thức tỉnh ta tập xa lìa luyến ái
Và thuần thục rời lìa luyến ái
Trong lúc còn mạnh khoẻ tinh khôn
Để ngay đây ta hoà trong hào quang chư Phật
Chẳng cần phải đợi đến phút sau cùng
Nếu như ngày ấy ta nói với Bà rằng
Đừng luyến ái một thứ gì ở cõi đời tạm bợ
Kể cả những gì thân thiết nhất
Thì làm gì có đau khổ biệt ly.