Này con!
Thực ra ta đã biết lo chuẩn bị cho cái “chết” từ khi ta chưa có kiến thức gì về cuộc đời
Lúc ta no ta thường nghĩ khi đói
Có một số người quen biết quanh ta
Cho rằng ta hay bi quan và nghĩ những chuyện xui xẻo
Thật nực cười, thật đáng thương thay cho họ!
Lúc ta thật trẻ lại thường thăm các cụ già
Lúc sung mãn ta thường viếng thăm nghĩa địa
Và âm thầm nghĩ rằng ta nhất quyết không như thế được
Vậy ta phải làm sao?
Này con, may mắn làm sao
Nước mắt ta chảy dài thầm cảm ơn chư Phật
Dạy ta tập chết từng giờ
Người đời ít biết rằng
Càng lo cho cái chết bao nhiêu
Càng hạnh phúc bấy nhiêu
Càng chăm chút cái chết bao nhiêu
Là biết sống bấy nhiêu
Càng chăm sóc cái chết bao nhiêu
Càng làm kho tàng vô giá đời ta hiển lộ bấy nhiêu và vì thế mà ta vào bất tử.
Ta bình thản đón nhận khổ đau bất trắc
Ta thông cảm và yêu thương mọi người
Ta thấy đời cái gì cũng đẹp cũng đáng yêu
Tâm ta không bị cái gì ở đời ràng buộc
Ta biết tôn trọng và thân thiện với mọi người
Ta không nỡ lòng có suy nghĩ điều chi bất thiện huống nữa là làm.
Ta thoát ra tâm trạng biếng lười
Hoặc mê mờ nhục dục
Vì ta biết không còn đủ thì giờ
Để thăm hỏi bà con
Ta biết không đủ thời giờ để dạo chơi lần cuối
Kể ra biết lo cho cái chết thật êm ả nhẹ nhàng không vướng bận điều gì
Thì ngay đời này ta tận hưởng hạnh phúc và giúp ích cho đời.
Còn đời sau đương nhiên là tốt đẹp
Ngay bây giờ ta lo cho cái chết giải thoát
Nghĩa là ta vào đường sống thăng hoa
Làm tất cả những điều thiện cho đời
Và buông bỏ những gì riêng tư cho ta
Làm được như vậy thật ra ta đã thoát vòng luân hồi sinh tử.
Làm được như vậy ngũ nhãn mở tung
Có gì vui bằng ta nhìn đời thêm được tứ nhãn là
Thiên nhãn, Pháp nhãn, Huệ nhãn và Phật nhãn.