Ta cố nhớ lại trong đời này
Một khúc quanh đầu tiên của xác thân phàm tục
Ta ngồi lặng yên mà nước mắt cứ chảy thành dòng
không dứt
Đây không phải là nước mắt ta vĩnh biệt mẹ cha
Không phải nước mắt xót thương cho những gì đã mất
Không phải nước mắt tức tưởi về chuyện bất bình
Không phải nước mắt trong những cảnh chia tay
Không phải nước mắt buồn tủi cho phận số của riêng mình
Không phải nước mắt của niềm vui khó được
Không phải nước mắt xúc động trước một cảnh đẹp lộng lẫy
Không phải nước mắt xúc động trước những hành vi đáng xúc động
Vân vân và vân vân...
Mà ta biết rất rõ rằng:
Chúng sinh mãi đắm chìm trong vô minh đau khổ
Không biết khi nào mới ra khỏi biển khổ đau
Ta biết cũng không Phật, Trời nào cứu nổi
Vì biết như vậy mà nước mắt cứ tuôn trào!
Ta ngước lên nhìn chư Phật
Rồi nhìn xuống thấy đau xót cho chúng sinh
Ta như kẻ bất lực!
Ta nói họ không nghe thấy
Ta khóc mà có một số họ lại cười!
Nhưng thôi, một kiếp người ngắn ngủi
Nhân quả là nhà trường vĩ đại
Ít nhiều họ cũng thấy ra
Một kiếp người nhích lên một chút
Nếu ai may mắn tin Phật
Được chư Phật đỡ đần
Một kiếp người dù cho ngắn ngủi
Cũng được dùng để rút ngắn vô minh
Dùng một kiếp xóa vô minh tỷ kiếp
Dùng một nguồn tâm gom cả đầu đuôi
Nhưng mấy ai được như vậy!
Biển Bình Châu, Việt Nam 7-2000