Ta kể lại cho con nghe
Chuyện vĩnh biệt cõi đời của Ông nội:
Nhớ một quãng đời dài của Ông
Vất vả dãi dầu nắng mưa bệnh hoạn
Nhẫn nhục nuôi bầy con khờ khạo
không nhờ vả được gì
Ông quên bệnh lao phổi của mình
Mà nơm nớp lo cho những điều bất hạnh của các con.
Khi Ông thấy con cháu sum vầy vui tạm
Ông lại sắp xếp vĩnh biệt ra đi
Ta nhớ hình ảnh của Ông tỉnh táo trong mọi vấn đề
Tận những ngày sau cùng Ông vẫn ung dung tự tại
Tắm rửa thay đồ chờ đón phút ra đi
Đến nỗi Ông không cho các con bận bịu về phút lâm chung của mình.
Nghe cô Út kể rằng:
Ông theo dõi cái chết diễn ra từ chân lên đến đầu
Khi cái chết đến tim Ông quá mệt
Rồi Ông từ biệt đứa con út thân yêu
Và nhắn lời dặn dò:
“Các con đùm bọc lẫn nhau”
Ông còn dặn: “Đừng báo cho các anh các chị bỏ việc về sớm lo cho Cha
Cứ để đến cuối ngày về lo cũng không muộn!”
Ông thực sự đã cắt lìa luyến ái
Với đời, với quê hương và với các con
Ông đã giải thoát trong từng hơi thở
Mặc thân đau mà tâm bình thản lạ lùng!
Bài học Ông để lại cho con cháu:
Cuộc sống Vô Thường đừng luyến ái thứ chi.