Ta kể con nghe:
Cách đây đã lâu xa
Ta thường nghĩ về cái gọi là tư tưởng của mình
Không biết nó từ đâu đến và hình thành ra sao?
Do mẹ cha truyền qua dòng máu?
Do trời định sẵn hay cha mẹ trao lời?
Do học đường cung cấp hay xã hội luyện rèn?
Hay tự mình nỗ lực hình thành bằng nhiều cách?
Nhưng một vấn đề còn quan trọng hơn thế nữa
Ta biết rằng nó chi phối cả đời ta
Và ta mặc nhiên chấp nhận nó vững bền và dẫn đường ta đi!
Rồi một ngày kia dưới gốc Bồ Đề nơi Ngài Thích Ca thành đạo
Ta tự hỏi rằng nếu tâm tưởng không có thì sao?
Thì trên đời này không có gì cả, kể cả Phật!
Ngay tại đó toàn khối ý tưởng vỡ tung
Ta như con chim Đại Bàng ra khỏi lồng tâm muôn kiếp
Mười lăm ngày đêm tâm thức ta ngừng làm việc
Ngừng làm việc theo thói quen của nó
Gia tài kiến thức của ta hoàn toàn sụp đổ
Cả kho ý tưởng không còn chỗ dựa
Mười lăm ngày ta trải qua kinh nghiệm tuyệt vời!
Ta biết rằng những ý tưởng do duyên sinh
Mà lâu nay ta lại muốn giữ gìn
Nên nó mới làm ta khổ
Và ta đã sống với vô vàn bất toại
Để góp nhặt vài phút giây hạnh phúc.
Lúc thì thấy khổ đau vì nghèo túng
Khi dư tiền chẳng thấy hạnh phúc ở đâu
Nào ngờ đâu nó sẵn đây rồi
Chỉ cần dừng lại mọi tham vọng
Hạnh phúc hiển bày đầy đủ hiện tiền.
25/10/99
Nông trang An Lạc (Bình Dương, Việt Nam)